Béo phì không phải là Xấu. Béo phì là một Căn Bệnh!

Tôi không khinh thường thân hình béo chảy mỡ trước đây của bản thân (đôi khi tôi còn tự hào về nó). Nhưng, tôi khinh thường sự không thể kiềm chế của chính mình. Bởi vì, thân hình của tôi là do chính tôi tạo ra, một người đến thân hình của mình cũng không kiểm soát được thì ai dám đặt niềm tin cơ chứ?

Đây là lý do tại sao: Trở về hơn 1 năm trước, tôi đã bắt đầu giảm cân với một sự tập trung cao độ. Tôi quyết tâm mỗi ngày đi bộ ít nhất 10.000 bước để hoàn thành mục tiêu ấy. Tất nhiên, tôi đã hoàn thành 30 ngày với hơn 400.000 bước. Nhưng… cân nặng tôi đã tăng lên từ 80 lên 86kg bởi vì… tôi vẫn ăn uống không kiểm soát!

Tôi thèm tinh bột. Tôi nghiện đường. Tôi không thể nào thiếu sữa. Tôi không thể dừng lại mỗi khi nếm được vị của macchiato…

Tóm lại, tôi không tuân thủ những nguyên tắc đã đặt ra và vẫn tiếp tục sử dụng những thứ mà bản thân biết là không hề tốt!

Theo bạn, một người như vậy có đáng tin không?

Không hề!

Tuy công việc tôi vẫn phát triển rất tốt nhưng tôi biết nó sẽ lụi tàn nếu như tôi vẫn tiếp tục như vậy.

Bởi vì, không phải vô tình hay cố ý nhưng mọi người vẫn luôn đặt định rằng những đứa mập luôn chậm chạp, vụng về, lười nhát và cả chậm tiếp thu nữa…

Người ta thường nói “bạn không cần nhiều lời để chứng minh bản thân với những người không tin bạn, còn những người tin bạn thì không cần điều ấy”. Nhưng, có vẻ số người không tin tôi ngày càng áp đảo hơn.

Và, tôi vẫn giữ im lặng và cố lấy kết quả công việc ra để minh chứng!

Đến một ngày, tôi chợt nhận ra một sự thật trớ trêu rằng có vẻ những người ghét tôi đã… đúng!

Tôi bắt đầu làm ít giờ hơn do mệt mỏi. Tôi tiêu thụ ngày một nhiều tăng lực, cà phê và các loại chất kích thích khác hơn. Tôi cảm thấy không thể nào nhấc nỗi lưng mỗi khi chuông báo thức lên tiếng… Tất nhiên, công việc của tôi cũng ngày càng trì trệ và giảm chất lượng.

Tôi nhận ra béo phì không còn là dễ thương hay đáng yêu như mẹ hay bé người yêu hay an ủi tôi nữa.

Béo phì là một căn bệnh. Căn bệnh này không những ảnh hưởng đến tôi, công việc của tôi, sức khỏe của tôi, tương lai của tôi mà còn đến những người bên cạnh tôi nữa – những đồng nghiệp phải đợi chờ sự chậm chạp trong công việc của tôi, những anh em phải thấy thái độ khó chịu bởi vì mệt mỏi của tôi, những người thân phải lo lắng cho sức khỏe của tôi…

Tôi phải giảm cân. Bởi vì họ. Bởi vì công việc. Quan trong nhất là bởi vì tôi muốn chứng minh tôi có thể làm bất kỳ điều gì tôi muốn trong cuộc sống của tôi (vì thế, hãy lấy đây là minh chứng để tin tưởng tôi trong tương lai nhé! – tôi thật sự nghĩ vậy trước khi bắt đầu…).

Sau 1 tháng giảm 11kg. Sau 2 tháng, giảm 14kg. Và giờ, sau gần 3 tháng, tôi đã giảm 16kg.

Tôi chạy bộ hơn 5km mỗi ngày nhưng vẫn làm việc nhiều giờ hơn. Công việc tiến triển mạnh mẽ và rõ ràng hơn. Những điều tốt đẹp ngày càng đến với tôi nhiều hơn…

Có một câu nói mà tôi luôn giữ bên mình rằng:”Cách bạn làm một chuyện chính là cách bạn làm mọi việc”.

Thế nên, sự tiến bộ trong việc giảm cân đã giúp tôi đẩy mạnh việc phát triển kinh doanh thông qua việc giúp tôi học được tính kỷ luật, sự tuân thủ, sự kiềm chế, sự kiểm soát và quan trọng là sự đo lường hằng ngày nữa…

Cuối cùng, hãy nhớ rằng “lúc bạn nhận ra đã quá muộn rồi thì đó là thời điểm tuyệt vời nhất để bắt đầu!”.

Nguồn : Nguyễn Phước Vĩnh Hưng

About the Author

Leave a Comment: