Có thể, bạn cũng như tôi, được chia sẻ về bài học này trong một khóa học phát triển bản thân. Cũng có thể, bạn đọc được nó trong một cuốn sách có chủ đề tương tự. Cũng có thể, bạn bè của bạn nói với bạn về nó… Nhưng dù sao đi nữa, tôi tin chắc bạn đã, đang và sẽ trải qua một giai đoạn đau khổ trong hố sâu của sự LẦM TƯỞNG như tôi trước đây.
Đây là lý do tại sao! Dựa theo lý thuyết trên, tôi chia cuộc đời mỗi con người chúng ta thành 2 giai đoạn bằng 2 ví dụ tuy thực dụng nhưng dễ hiểu:
(1) Bạn đang KHÔNG CÓ TIỀN. Bạn đang MUỐN CÓ TIỀN. Bạn giúp ông chủ của bạn có tiền. Cuối cùng, bạn CÓ TIỀN.
*Có nhiều bạn bị thiếu tư duy cơ bản này. Họ cứ nghĩ việc của họ là làm (dù có tạo ra giá trị hay không!?) còn việc của ông chủ là trả lương. Và hai việc này không liên quan gì đến nhau… Nhưng có bao giờ bạn nghĩ, ông chủ lấy đâu ra tiền và tại sao ổng phải trả lương cho bạn không?
(2) Bạn đang CÓ TIỀN. Bạn muốn có RẤT NHIỀU TIỀN. Bạn giúp rất nhiều người có tiền. Cuối cùng, bạn CÓ RẤT NHIỀU TIỀN.
*Bạn có thể thấy việc bác Vượng sản xuất ô tô, xe điện, smart phone… đang giúp rất nhiều người có thêm công ăn việc làm, có thêm tiền. Thế nên, tài sản của bác ấy tăng lên là điều hiển nhiên!
Lý do khiến tôi bị lầm tưởng ở đây là do tất cả diễn giả tôi nghe, tất cả cuốn sách tôi đọc đều được diễn giải dưới góc nhìn của một người số (2) trong khi tôi vẫn đang ở số (1)…
Và bạn hãy tưởng tượng xem nếu bạn vẫn đang ở số (1) tức là bạn không có tiền nhưng bạn cứ hô hào rằng bạn có thể giúp nhiều người khác có tiền (2) thì bạn có đau khổ không?
Rất đau khổ! Không chỉ vậy, nó còn khiến bạn hoang mang, lạc lối, mất niềm tin vào chính mình và công việc mình đang làm…
Vậy nên, điều quan trọng trước khi bạn khởi phát một mong muốn nào đó là bạn hãy xác định xem bạn đang ở giai đoạn nào?
Đừng ngại khi ở giai đoạn (1) cũng đừng tự đắc khi ở giai đoạn (2). Vì dù ở giai đoạn nào đi nữa, bạn cũng sẽ tìm được công thức đạt được điều mình mong muốn nếu bạn dành thời gian và sự tập trung đủ nhiều!
Về phía mình, tôi cũng bị lầm tưởng như thế gần 2 năm. Nhưng sau gần 4 năm gắn bó với nghề Marketing và giúp được một cơ số người “đáng để tự hào”, tôi làm chuỗi livestream vào tối thứ 4 hàng tuần để chia sẻ những case study tôi đã trải qua nhằm giúp nhiều hơn nữa những bạn mới khởi nghiệp hoặc những doanh nghiệp nhỏ tiết kiệm hơn chi phí, tối ưu hơn “những thông số mà họ mong muốn”.
Nguồn : Nguyễn Phước Vĩnh Hưng
Để YÊU MỘT NGƯỜI, bạn thường MẤT KHOẢNG 0.2 GIÂY. Tại sao, đã 23 năm qua, tôi lại KHÔNG THỂ YÊU NỔI chính bản thân mình?
Tôi đã từng để cơ thể mình hấp thụ những thứ độc hại – chỉ vì chúng nhanh, tiện, rẻ và phổ biến. Tôi cũng từng để não mình tiếp thu những thứ điều tiêu cực, không bổ ích, không đúng mục tiêu bởi chúng hấp dẫn, dễ tiếp thu và dễ gây nghiện. Tôi cũng từng để cảm xúc của bản thân bị tổn thương bởi cảm xúc của nhiều người khác rất nhiều lần… Dù sao đi nữa, tôi đã từng không yêu chính bản thân mình, để rồi, tôi mù quáng chạy theo vòng xoáy cơm, áo, gạo, tiền một cách không hiệu quả!
Đây là lý do tại sao: Trở lại khoảng 3 năm trước, tôi thường xuyên uống các loại nước kích thích để duy trì công việc lâu nhất có thể. Tôi chọn ngấu nhiến đồ ăn nhanh trên bàn làm việc để tiết kiệm thời gian. Tôi hay ngồi lì trong công ty đến 11 giờ đêm để cố gắng tìm thêm việc để làm.
Và, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng có cú hích nào đáng nói đến ngoài cơ thể ụch ịch, lười vận động và đầu óc lẩn quẩn – không lối thoát!
Trong lúc tôi viết bài này, tôi đã dần yêu thương bản thân mình hơn. Tôi duy trì đi bộ 10.000 bước mỗi ngày. Tôi dừng hẳn các loại nước kích thích yêu thích trước đây. Tôi ăn uống hợp lý hơn. Tôi chọn xem, nghe và học hỏi những điều bổ ích và dọn sạch những tin rác trên trang cá nhân của mình. Quan trọng hơn cả, công việc của tôi đã phát triển tỉ lệ thuận theo quá trình yêu thương bản thân ấy.
Thế nên, tôi thấy rằng, “Nếu bạn không yêu được bản thân mình thì làm sao bạn biết cách để yêu người khác? Hay nếu bạn không yêu khách hàng thì làm sao họ yêu bạn/sản phẩm, dịch vụ của bạn được? Mà nếu họ không yêu bạn thì làm sao công việc của bạn phát triển được?”.
Tóm lại, thầy tôi nói chẳng sai tẹo nào, “YÊU THƯƠNG chính là CỐT LÕI của SỰ PHÁT TRIỂN”.
Nguồn : Nguyễn Phước Vĩnh Hưng
Cách đây vài năm, tôi đã từng bị stress nặng đến mức nôn khan giữa ban ngày cứ như “bị dính bầu” bởi áp lực doanh số và… chi phí. Tại sao lại có cả chi phí?
Bởi vì, mọi nỗ lực marketing và kỹ thuật “set ads” lúc bấy giờ của tôi giống như là “vứt tiền qua cửa sổ” nhưng… buộc phải vứt. Tai sao vậy?
Bởi vì, dù biết rằng càng chạy càng lỗ nhưng nếu không chạy thì nhân viên không có việc làm. Và, nếu tình trạng “ngồi chơi xơi nước” này càng lâu thì không chỉ công ty mất chi phí lương mà còn mất luôn cả nhân viên nữa…
Thế nên, có nhiều khi đã hết buồn nôn rồi, tôi vẫn cố “trốn” trong phòng vệ sinh càng lâu càng tốt để không ra đối mặt với “tình cảnh éo le” ấy…
Tôi bắt đầu đọc rất nhiều sách, mua và tham gia mọi khóa học mà tôi nghĩ rằng có thể giải quyết được tình trạng này nhưng… đâu vẫn vào đấy!
Đến một đêm nọ, lúc tôi cùng cực vì mệt mỏi vào lúc nửa đêm thì tôi mới chợt nghĩ “có lẽ nào không phải do marketing?”. Và đúng là như vậy.
Những lý do như chạy không đúng thời điểm khách hàng có lương, không đúng dịp khách cần, không đúng đối tượng khách hàng, video quảng cáo không hấp dẫn, giá cả không cạnh tranh… đều ngụy biện. Tất cả do người chuyển đổi đơn hàng đó – telesale. Tại sao?
Tôi không quay về vấn đề đo lường giống như bài viết “CÁI GÌ KHÔNG ĐO ĐƯỢC THÌ VỨT” trước đây mà là một vấn đề khác với một kỹ thuật khác tinh vi hơn, trực tiếp hơn và… đau lòng hơn. Kỹ thuật đó gọi là Mystery Shopper.
Bạn có thể hiểu nó đơn giản rằng bạn thử một lần đóng vai khách hàng và trải nghiệm toàn bộ quy trình mua hàng của chính công ty mình. Bạn sẽ bất ngờ đó!
Trong rất nhiều trường hợp, tôi “nghĩ” rằng telesale của công ty đã rất hiểu sản phẩm, hiểu khách hàng bởi vì họ có trình độ, có kinh nghiệm lâu năm trong nghề này nhưng… KHÔNG!
Có thể, họ rất hiểu sản phẩm. Cũng có thể, họ rất yêu thương khách hàng. Cũng có thể, họ rất giỏi trong bán hàng. Nhưng… trong thời gian đó, họ gặp vấn đề tình cảm nam nữ, gia đình họ có chuyện, họ đang trong thời kỳ “rụng dâu”… thì mọi yếu tố trên đều là vô nghĩa.
Lúc bấy giờ, họ sẽ trút hết tất cả bực bội hiện có lên bất kỳ người nào tỏ ra “khó chịu” với họ. Kể cả khi họ hiểu rằng, khách hàng đang gặp vấn đề thì họ mới “khó chịu”. Và bởi vì họ “khó chịu” nên chúng ta mới giúp họ giải quyết cái “khó chịu” ấy bằng cách bán đúng sản phẩm họ cần…
Vậy, chúng ta sẽ giải quyết tình trạng này như thế nào?
Bạn đừng nóng vội mà cãi nhau với nhân viên của chính mình trong cuộc gọi đó. Bởi họ cũng chính là người “đang gặp vấn đề”. Và quan trọng hơn là nếu bạn để lộ mình là “mystery shopper” thì sẽ không thể làm lần 2 và khiến họ có “bật” cơ chế phòng thủ lên.
Lúc này, bạn nên tiếp xúc một cách nhẹ nhàng bằng cách mời đi cà phê hoặc ăn trưa rồi từ từ gỡ nút thắt và giải quyết vấn đề cho họ. Hãy nhớ rằng “nhân viên là một loại khách hàng đặc biệt của công ty”!
Nguồn : Nguyễn Phước Vĩnh Hưng
Có rất nhiều người từng tâm sự với tôi về dự định lớn lao, hoài bão to lớn và tham vọng vươn xa của họ. Và đến tận bây giờ, họ vẫn ở đó, ở đúng cái vị trí mà họ từng trò chuyện với tôi.
Có thể, họ không đủ động lực để bắt đầu. Cũng có thể, họ đã bắt đầu nhưng nửa chừng lại “gãy gánh” vì nhiều lý do. Cũng có thể, họ bận “nhảy cóc” liên tục nhiều đam mê khác nhau. Dù sao đi nữa, họ vẫn kiên trì với việc “đi lùi” so với giấc mơ của họ.
Đây là lý do tại sao: tôi từng được động viên bằng câu nói rất đỗi quen thuộc này “Hãy theo đuổi đam mê. Thành công sẽ đuổi theo bạn”. Tôi đã lầm!
Tôi từng loay hoay rất lâu để tìm xem đam mê của mình là gì? Mình sinh ra trên cõi đời này để làm gì? Sứ mệnh của mình là gì?… cho đến khi tất cả những người xung quanh “vượt mặt” mình và đi rất xa rồi thì tôi vẫn chưa có câu trả lời chính xác…
Từ đó, tôi nhận ra, đam mê chỉ là viễn vong nếu ta không biết cách đo lường chúng…
Bạn nói rằng bạn thích đá bóng vì bạn giỏi đá bóng. Nhưng bạn có bao giờ nghĩ có bao nhiêu người sẽ tình nguyện đến xem bạn đá bóng? Trong số đó có bao nhiều người trả tiền cho bạn? Số tiền trung bình là bao nhiêi? Điều này có lặp lại không? Thời gian lặp lại là bao lâu?…
Chỉ với những câu đơn giản trên, tôi đã cản được người bạn thân hồi Đại học đòi bỏ trường để theo đuổi đam mê bóng banh.
Vậy, nếu bạn trả lời được tất cả câu trả lời trên thì tiếp theo sẽ thế nào?
Sau câu hỏi What/When thì bạn sẽ tiếp tục trả lời câu hỏi How. Làm thế nào để bạn tìm được những người đến xem bạn đá bóng? Làm sao để họ trả tiền cho bạn? Làm sao để tăng số tiền trung bình mỗi lần họ trả cho bạn? Làm sao để họ quay lại với bạn? Làm sao để họ quay lại với bạn sớm hơn?…
Và cứ như thế, bạn tiếp tục đến Why, Who và Who Else.
Sau khi bạn trả lời hết câu hỏi trên, bạn sẽ có một bản đồ hoàn hảo để bắt đầu mọi mơ ước hay nguyện vọng của mình rồi.
Điều quan trọng bây giờ là bạn có dám bắt đầu trả lời những câu hỏi trên để bắt đầu không? Và bạn sẽ duy trì cho đến khi thành công chứ?
Thế nên, đừng nói nữa, hãy hành động ngay đi!
Nguồn : Nguyễn Phước Vĩnh Hưng
Hãy để tôi bắt đầu giải thích điều này bằng một câu chuyện hoang tưởng của cậu sinh viên năm 3….
Khi đó, trong lúc chụp hình kỷ yếu, cậu ấy chợt nghĩ đến một cảnh tượng điên rồ rằng cậu sẽ được Thầy mời về trường để thuyết trình một buổi hội thảo về Marketing.
Thoạt đầu, cậu không mấy thích thú với ý nghĩ đó nhưng càng nghĩ cậu lại càng thấy hay.
Bởi vì, cách đó 1 năm, một anh đồng nghiệp đã nói với cậu rằng để có cuộc sống viên mãn thì cậu ấy cần cưới một người vợ sinh năm 1999 (tuổi Mão)…
Thế là cậu liên kết cả 2 sự kiện này lại. Tính nhẩm một hồi. Cậu xác định rằng, sau ít nhất 2 năm nữa, cậu phải được mời về trường để hoàn thành cả 2 ước nguyện (về trường thuyết trình cho các em 99 vừa vào trường!).
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy thích thú như biết mẹ sắp đi chợ về vậy. Cậu đi nói hết đầu đường xó chợ về cái tương lai điên rồ này!
“Mày bị điên à?” là câu trả lời cậu thường được nhận nhất. Tuy cậu cũng biết rằng nó cũng… hơi điên thật.
Nhưng cậu đã bị miễn nhiễm bởi lời nói của mọi người từ những sự kiện trước đây rồi nên cậu vẫn đi bô bô cái miệng về câu chuyện ấy.
Nhiều đêm, cậu tưởng tượng đến thôi là thấy sướng cả người rồi.
Và mỗi sáng mở mắt dậy, cũng chính điều đó khiến cậu bật dậy khỏi giường để đi làm không mệt mỏi.
Một năm sau, cậu sa vào lưới tình với một cô gái xinh xắn và giỏi giang. Nhưng điều đặc biệt ở đây là, cô gái ấy sinh đúng năm 1999.
Cậu không hề biết điều đó cho đến khi cậu đã thật sự không thể sống thiếu cô ấy nữa rồi!
Thật đặc biệt!
Tuy nhiên, cậu nghĩ “Nếu ông trời cho mình món quà đặc biệt này sớm thế. Không lẽ, ông ấy bảo mình không cần phải về trường nữa?”
Nhưng, cậu biết rằng mình chỉ nên nói và suy nghĩ những gì mình muốn trong cuộc đời mình thì cậu mới có được cuộc đời mà mình mong muốn.
Thế nên, cậu vứt suy nghĩ vừa nãy đi và tiếp tục mơ…
2 tháng trước khi hết kỳ hạn, cậu nhận được tin nhắn của Thầy – người luôn giúp đỡ, lo lắng và góp phần thay đổi rất nhiều sinh viêm trong thế hệ của cậu.
Cậu thật sự thở không nổi. Cậu lo lắng.
Tuy đã từng đứng dạy trước lớp thu phí hơn 100 học viên. Không dưới 10 lần, đứng lớp thu phí vài chục học viên. Từng ngồi phát biểu trong những dự án lên đến 3.200 tỷ. Và vô số lần thuyết trình trong các hội thảo, lớp học lớn nhỏ khác nhau. Nhưng lần này thật sự khiến tim cậu không thể dừng đập.
Cậu sung sướng đến vô cùng.
Những điều cậu suy nghĩ và thường xuyên nói đến đã trở thành sự thật một cách phi thường!
…
Vậy nên, điều quan trọng bạn nên nhớ là “Nếu bạn muốn gì trong cuộc đời này, hãy luôn suy nghĩ và nói về nó”
Nhưng, quan trọng hơn: Đừng chê bai. Đừng phán xét. Đừng nói xấu ai cả. Bởi vì, khi làm nhừn điều đó, bạn đã vô tình làm bức tranh cuộc đời bạn lắm lem những vệt xấu do những suy nghĩ và lời nói lúc đó.
Hãy dao động đủ nhiều những gì bạn muốn trong cuộc đời này! Điều đó sẽ trở thành Sự Thật!
Vậy, bạn muốn câu chuyện cuộc đời bạn sẽ ra sao?
Nguồn : Nguyễn Phước Vĩnh Hưng
Anh chẳng biết có thằng nào đang tán tỉnh em như vậy hay không nhưng… em còn nhớ anh từng dạy em rằng “Rõ Ràng Là Sức Mạnh” không?
Giờ mình cùng dùng con số để giải mã câu nói đầy cảm xúc nhưng chẳng có chút lý trí nào như trên em nhé!
Đầu tiên, để có đất mà trồng rau nuôi cá, em phải sắm hẳn khu vườn khoảng 200m2 với giá khoảng 1 tỷ đồng cùng với tiền xây nhà, nội thất, dụng cụ nuôi trồng khoảng 500 triệu đồng nữa.
Tiếp theo, để có một ao cá trong mơ, em phải chuẩn bị chi phí khoảng 200 triệu đồng để đào ao, thiết kế ao, thức ăn 6-7 lần/ngày và đặc biệt là con giống.
Cuối cùng, để có một vườn rau sạch thủy canh, em chỉ tốn khoảng 20 triệu cho 50m2 đất. Nhưng vấn đề là em phải chuẩn bị tâm lý đối mặt cới côn trùng và những loại sâu bệnh khác nhau sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Nhưng, những điều trên không quan trọng, vấn đề quan trọng là em sẽ chẳng còn shopping gì được nữa, xem phim thì phải chạy vài chục cây số, cà phê với bạn bè chắc cũng quên đi vì 7h đã tối đèn rồi… Chưa kể, nếu anh ta cho em thêm vài option như trồng lúa hay nuôi bò nữa thì còn hấp dẫn hơn khi 4h sáng phải dạy đi cày, 4h chiều gặt và 5h chiều cầm cây xua bò về!
Một lưu ý nhỏ nữa là, người ta chỉ nói lên những câu trên khi mệt mỏi, không còn muốn cố gắng hay đúng hơn là trốn tránh thực tại. Thế nên, chẳng thể nào anh ta hình dung được bài toán trên trước khi thề thốt nó với em.
Tuy nhiên, nếu em vẫn tin anh ta và chấp nhận dù đã hình dung được bài toán trên thì đó chính là quyết định đúng nhất của em lúc này rồi!
Em hãy nhớ rằng:”Bài học sẽ luôn xuất hiện đúng lúc ta cần nó!”.
Gửi đến em,
Nguyễn Phước Vĩnh Hưng
Tôi không khinh thường thân hình béo chảy mỡ trước đây của bản thân (đôi khi tôi còn tự hào về nó). Nhưng, tôi khinh thường sự không thể kiềm chế của chính mình. Bởi vì, thân hình của tôi là do chính tôi tạo ra, một người đến thân hình của mình cũng không kiểm soát được thì ai dám đặt niềm tin cơ chứ?
Đây là lý do tại sao: Trở về hơn 1 năm trước, tôi đã bắt đầu giảm cân với một sự tập trung cao độ. Tôi quyết tâm mỗi ngày đi bộ ít nhất 10.000 bước để hoàn thành mục tiêu ấy. Tất nhiên, tôi đã hoàn thành 30 ngày với hơn 400.000 bước. Nhưng… cân nặng tôi đã tăng lên từ 80 lên 86kg bởi vì… tôi vẫn ăn uống không kiểm soát!
Tôi thèm tinh bột. Tôi nghiện đường. Tôi không thể nào thiếu sữa. Tôi không thể dừng lại mỗi khi nếm được vị của macchiato…
Tóm lại, tôi không tuân thủ những nguyên tắc đã đặt ra và vẫn tiếp tục sử dụng những thứ mà bản thân biết là không hề tốt!
Theo bạn, một người như vậy có đáng tin không?
Không hề!
Tuy công việc tôi vẫn phát triển rất tốt nhưng tôi biết nó sẽ lụi tàn nếu như tôi vẫn tiếp tục như vậy.
Bởi vì, không phải vô tình hay cố ý nhưng mọi người vẫn luôn đặt định rằng những đứa mập luôn chậm chạp, vụng về, lười nhát và cả chậm tiếp thu nữa…
Người ta thường nói “bạn không cần nhiều lời để chứng minh bản thân với những người không tin bạn, còn những người tin bạn thì không cần điều ấy”. Nhưng, có vẻ số người không tin tôi ngày càng áp đảo hơn.
Và, tôi vẫn giữ im lặng và cố lấy kết quả công việc ra để minh chứng!
Đến một ngày, tôi chợt nhận ra một sự thật trớ trêu rằng có vẻ những người ghét tôi đã… đúng!
Tôi bắt đầu làm ít giờ hơn do mệt mỏi. Tôi tiêu thụ ngày một nhiều tăng lực, cà phê và các loại chất kích thích khác hơn. Tôi cảm thấy không thể nào nhấc nỗi lưng mỗi khi chuông báo thức lên tiếng… Tất nhiên, công việc của tôi cũng ngày càng trì trệ và giảm chất lượng.
Tôi nhận ra béo phì không còn là dễ thương hay đáng yêu như mẹ hay bé người yêu hay an ủi tôi nữa.
Béo phì là một căn bệnh. Căn bệnh này không những ảnh hưởng đến tôi, công việc của tôi, sức khỏe của tôi, tương lai của tôi mà còn đến những người bên cạnh tôi nữa – những đồng nghiệp phải đợi chờ sự chậm chạp trong công việc của tôi, những anh em phải thấy thái độ khó chịu bởi vì mệt mỏi của tôi, những người thân phải lo lắng cho sức khỏe của tôi…
Tôi phải giảm cân. Bởi vì họ. Bởi vì công việc. Quan trong nhất là bởi vì tôi muốn chứng minh tôi có thể làm bất kỳ điều gì tôi muốn trong cuộc sống của tôi (vì thế, hãy lấy đây là minh chứng để tin tưởng tôi trong tương lai nhé! – tôi thật sự nghĩ vậy trước khi bắt đầu…).
Sau 1 tháng giảm 11kg. Sau 2 tháng, giảm 14kg. Và giờ, sau gần 3 tháng, tôi đã giảm 16kg.
Tôi chạy bộ hơn 5km mỗi ngày nhưng vẫn làm việc nhiều giờ hơn. Công việc tiến triển mạnh mẽ và rõ ràng hơn. Những điều tốt đẹp ngày càng đến với tôi nhiều hơn…
Có một câu nói mà tôi luôn giữ bên mình rằng:”Cách bạn làm một chuyện chính là cách bạn làm mọi việc”.
Thế nên, sự tiến bộ trong việc giảm cân đã giúp tôi đẩy mạnh việc phát triển kinh doanh thông qua việc giúp tôi học được tính kỷ luật, sự tuân thủ, sự kiềm chế, sự kiểm soát và quan trọng là sự đo lường hằng ngày nữa…
Cuối cùng, hãy nhớ rằng “lúc bạn nhận ra đã quá muộn rồi thì đó là thời điểm tuyệt vời nhất để bắt đầu!”.
Nguồn : Nguyễn Phước Vĩnh Hưng
Cách đây vài năm, mình thậm chí còn tệ hơn bạn bây giờ khi không thèm đọc vào những bài viết tương tự thế này bởi mình tin rằng mình bị “béo bẩm sinh” sau khi giảm cân thất bại rất nhiều lần!
Nhưng, may mắn thay, sau 02 tháng kiên trì làm theo những bí mật sau mà mình đã từ bỏ được thân hình béo ụch ịch sau gần 24 năm gắn bó!
1/ Luôn Ăn Sáng Trong Vòng 30 Phút Vừa Thức Dậy!
Điều này sẽ giúp bạn no lâu hơn và chuyển đổi chất tốt hơn!
Ban đầu, mình không thể nào nuốt nổi bởi mình đã quen ăn lúc 8h sáng mặc dù tỉnh giấc lúc 6h. Tuy nhiên, bữa ăn buổi sáng này thật sự đã giúp mình tỉnh táo và duy trì độ no lâu hơn hẳn. Cụ thể, giờ ăn trưa của mình đã dời sang 13-14h thay vì 11-12h như mọi ngày.
Tuy nhiên, cái khó của việc này là mình phải “tự nấu ăn”. Thế nên, đồ hộp là thứ không thể thiếu và luôn thường trực trong tủ lạnh nhà mình.
Bạn đừng quá kỳ thị đồ hộp bởi vì nếu bạn chịu khó để ý một vài thông số khi mua thì chúng thậm chí còn tốt hơn đồ ăn tự chế biến (tips: mình thường mua 3 Cô Gái, Vissan và một số hiệu của Hàn Quốc… miễn có lượng đường, carbohyrate, cholesterol thấp – đừng ham rẻ khi mua đồ hộp).
Và một điểm cộng không thể phủ nhận của đồ hộp nữa là nó sẽ giúp bạn duy trì thói quen này. Bởi vì chưa chắc bạn đã đủ siêng năng để tự chế biến đồ ăn hằng ngày đâu!
2/ Luôn Uống Nhiều Nước Mỗi Ngày!
Nước giúp cơ thể bạn tăng cường trao đổi chất, tăng cảm giác no và đào thể mỡ!
Thật vậy, có nhiều ngày, mình không thể tuân thủ đúng những bí mật trong bài viết này nhưng vẫn giảm được cân là nhờ nước.
Hơn thế nữa, nước là một chất giúp mình duy trì sự tỉnh táo liên tục trong 14 giờ làm việc hằng ngày.
Nhưng, quan trọng hơn là bạn đừng vội tuân theo bất kỳ nguyên tắc uống nước nào mà hãy nốc cạn nhiều nước nhất có thể mỗi khi bạn chợt nhớ đến!
Hãy giữ mọi thứ đơn giản nhất đến khi có kết quả rồi làm phức tạp vấn đề sau!
3/ Ăn Ít Tinh Bột Nhất Có Thể!
Ngưng ăn tất cả thực phẩm màu trắng (ngoại trừ thịt, cá, trứng, sữa) nếu bạn không muốn trở nên béo trắng ú nù.
Cụ thể, bạn hãy ăn ít nhất có thể những thực phẩm như cơm, bánh mì, hủ tiếu, bánh bao…
Nhưng, nếu bắt buộc phải ăn, bạn hãy chọn những loại tinh bột đã chế biến như Bánh Bông Lan Thay Cơm, Bánh Mì Thay Bánh Bông Lan, Pizza Thay Bánh Mì…
Tuy nhiên, bạn có thể dành 01 ngày cố định trong tuần để ăn xả láng những đồ mà bạn yêu thích nên hãy dành mọi sự thèm muốn vào ngày này!
4/ Không Ăn Đường Dù là Fructozo (Trái Cây).
Đường là một trong những thủ phạm hàng đầu khiến bạn tăng mỡ gan và béo phì!
Một trong những sai lầm trong lần giảm cân gần nhất của mình là nhai singum để duy trì sự tỉnh táo khi làm việc!
Tuy mình đã lựa chọn rất kỹ loại singum free sugar (Xylitol) để giảm cân nhưng mình không ngờ nó chính là nguyên nhân giúp mình “giảm” từ 84 lên 86 ký trong vòng 01 tháng dù duy trì đi bộ và chạy bộ hơn 10.000 bước mỗi ngày.
Nói đến đây, mình phải dành lời cám ơn cho đứa em chuyên Hóa của mình khi nó dành cả buổi sáng để giải thích cho mình hiểu là dù free sugar thì vẫn có Fructozo. Nếu không, những sản phẩm như thế này làm ngọt từ đâu?
Cụ thể hơn, bạn hãy bỏ ăn bất kỳ thứ gì ngọt kể cả trái cây. Bởi vì nguyên nhân chính dẫn đến bệnh béo phì ở những nước phát triển như Mỹ (sau thức ăn nhanh) là nước ép trái cây!
Đừng lo! Mình không khuyên bạn bỏ hẳn nó. Bởi vì bạn vẫn có thể ăn thoải mái ở ngày xả láng mà mình đã nói ở trên.
5/ Tập Luyện Quá Nhiều!
Có một chỉ số tuyệt vời mà mình muốn giới thiệu đến bạn đó chính là MED (Minium Effective Does – những hoạt động nhỏ nhất tạo nên kết quả trông thấy!).
Bạn hãy hiểu đơn giản là để làm nước sôi, bạn chỉ cần 100 độ C. Bạn không thể nào làm nước “sôi hơn” với nhiệt độ cao hơn.
Hay cụ thể hơn, để kích thích nhóm cơ vai phát triển, bạn chỉ cần tập 80 giây với trọng lượng khoảng 25kg mỗi 7 ngày 1 lần.
Thế nên, 100 độ là 100 độ. 80 giây là 80 giây. Đừng cố sức!
Đơn giản hơn nữa, bạn có thể không luyện tập để dành sức mà duy trì các nguyên tắc trên. Điều này sẽ tốt hơn việc bạn bị đau nhức rã rời, kiệt sức hay tệ hơn là bị chấn thương bởi vì tập quá sức để rồi bỏ ngang việc giảm cân!
Tóm lại, việc của bạn bây giờ là hãy “tin ở mức độ trải nghiệm” và bắt tay làm ngay hôm nay để tận hưởng thành quả nhé!